Bao nhiêu bạn bè facebook là đủ?

00:00, 22/11/2010

Hôm trước tôi đọc thông tin người Malaysia có số “bạn bè” trên các mạng xã hội là cao nhất thế giới – trung bình mỗi người có 233 bạn bè. Ở vị trí thứ hai là Brazil với 231 bạn bè, thứ ba là Na-uy với 217 bạn bè. Để có được thông tin này, hãng nghiên cứu thị trường TNS đã phỏng vấn 50.000 người tại 46 quốc gia, câu hỏi đơn giản “Bạn có bao nhiêu ‘friends (bạn bè)’ trên trang xã hội bạn thường dùng nhất?”

Người có ít “friends” nhất là người Nhật: trung bình mỗi người chỉ có 29 bạn bè.

Rất hay. Tôi thấy người Nhật rất giỏi ở việc nhận ra cái thừa. Nhật có tỷ lệ béo phì thấp nhất trong số các nước phát triển (OECD Health Report 2005), là nơi phát triển quá trình sản xuất ô-tô hiệu quả nhất thế giới (người thiết kế nhà máy Intel ở Sài Gòn học hỏi rất nhiều ở các bác Toyota), và bây giờ là đất nước sử dụng mạng xã hội một cách thiết thực nhất.  

Vỗ tay hoan hô người Nhật.

Vỗ tay xong, tôi quyết định học hỏi người Nhật. Tôi đã có 360 bạn bè trên trang facebook cá nhân của tôi. Tại sao tôi phải có 360 bạn bè? Đó là trang riêng của tôi. (Tôi cũng có trang facebook công cộng nhưng nó giống blog hơn, ai thích đọc thì đọc). Đó là không gian riêng của tôi, sao tôi để đông người và ồn ào thế? Đa số “friends” ấy không “friendly” với tôi lắm, tôi ít gặp họ, ít nói chuyện với họ, thậm chí không nhớ mặt mũi của họ ra sao, cái mũi chiếm bao nhiêu phần trăm cái mặt?

Mà các tin họ đăng chiếm hết bức tường của tôi, khiến tin của các bạn bè thân và người nhà bị đẩy xuống dưới. Rùa tai đỏ đẩy rùa Hồ Gươm tới bờ tuyệt chủng.

Tôi bắt đầu xóa, từng người một. Bye bye you, and you, and you. Rồi tôi dừng lại. Biết đâu họ nhận ra tôi xóa tên họ, rồi xảy ra “chuyện”. Xóa là một động từ rất mạnh. Phải xóa không sắc mới vui, không ai thích bị “xóa” bình thường đâu, dù người chủ động xóa có mục đích đàng hoàng hay không.

Sẽ có người nghĩ họ quên sinh nhật của tôi (hay là gì đó), làm tôi tức giận. Sẽ có người sợ tôi đọc bài viết hay phản hồi của họ trong đó có tên tôi và tính từ không hay. Sẽ có người nghĩ đơn giản tôi là người kiêu căng, sử dụng “friendship” của họ như sử dụng tăm xỉa răng – kích thích nướu rồi vứt đi.

Nhưng tôi không giận, cũng không kiêu (lắm). Tôi chỉ muốn bắt chước người Nhật có 29 bạn bè trên trang facebook cá nhân của tôi!

Trưa tôi đi cà-phê cùng một người bạn thuộc dân công nghệ. (Tôi thích chơi với dân công nghệ bởi họ ít kể chuyện vớ vẩn liên quan đến tình yêu.) Bạn ấy chỉ tôi cách “ẩn mọi bài” của những “bạn bè” chưa phải là bạn bè thực sự, không phải họ hàng gần. Tức avatar của họ vẫn tồn tại trên trang của tôi, nhưng tất cả các tin họ đăng, sự kiện họ tạo, blog họ viết không xuất hiện trên bức tường. Họ sẽ không biết họ đang bị ‘ẩn’ vậy. Nếu họ nhắc đến một bài viết nào đó của họ rồi hỏi “Joe đã đọc chưa?” thì tôi sẽ trả lời một cách hết sức thông minh và chiến lược.

“Chưa!”

Và tôi đã làm thế. Những người dám xóa thì Sayonara, còn những người không dám xóa thì ẩn-onara một phát cho xong. Ẩn you, ẩn, you và ẩn you and you too.

Những người bị ẩn tôi sẽ để ở “dưới nước” một thời gian rồi xóa. Tôi đã thêm 360 bạn bè trong vòng mấy tháng, nhưng chắc tôi phải mấy năm nữa mới có thể mở facebook và đọc dòng chữ tuyệt vời mà nhiều người Nhật được đọc hàng ngày.

“You have 29 friends.” (Bạn có 29 bạn)

 Theo Joe/ Dân trí Online